Thứ Hai, 28 tháng 1, 2019

LUỒNG ĐIỆN SIÊU CAO THẾ.

   Bất kỳ ai dù là người đạo đức hay tội lỗi, dù là ma cô hay đĩ điếm cũng đều có cái tự ái của họ, cái tự ái này có khi làm cho người tự đắc phải xấu hổ và người có óc khinh mạn kẻ khác phải chua cay.
Đụng đến tự ái tức là đụng đến cả con người của họ, bởi vì tự ái chính là hỉ nộ sân si, là danh dự, là sĩ diện và là tính cách của con người họ.
   Có một vài cha sở thường đụng đến tự ái của giáo dân mà không biết -hoặc biết mà cố ý- khi lên tiếng chỉ trích giáo dân rằng họ ngu dốt giáo lý, thế là cha sở vô tình khơi cái tự ái trong lòng của giáo hữu, làm cho tự ái của họ nổi lên, và rồi họ nói: dốt thì khỏi đi nhà thờ, dốt thì khỏi phải đến nhờ cha sở, dốt thì cứ uống rượu cho đã... và thế là cha sở mất toi công nghiệp trước mặt Thiên Chúa, vì Đức Chúa Giê-su đã nói như thế này với các biệt phái và các kinh sư: “Khốn cho các người, hởi các kinh sư và người Pharisiêu giả hình ! Các người đã rảo khắp biển cả đất liền để rủ cho được một người theo đạo ; nhưng khi họ theo đạo rồi, các người lại làm cho họ đáng xuống hoả ngục gấp đôi các người.”
Các cha sở đương nhiên không phải là những người Pha-ri-siêu, cũng không phải là các kinh sư, nhưng là các ngài là những linh mục của Tân Ước, có nghĩa là các ngài là những mục tử nhân hậu như thầy của mình là Đức Ki-tô:, Ngài không phê phán chỉ trích và kết án ai, ngay cả những người đóng đinh Ngài trên thập giá.
   Tự ái và sĩ diện, là luồng điện siêu cao thế , ( điện thì khi đụng mới chạm còn tự ái chưa đụng đã chạm có khi nổ tung ), tự ái thường như cơn sóng dữ, nhưng bao dung và khiêm tốn có sức làm cho sóng dữ trở nên hiền hoà và có ích cho công cuộc truyền giáo của các linh mục.
Cây Viết Chì Nhỏ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét